Chương 44

Giáng Sinh Vui Vẻ

4.628 chữ

11-05-2023

"...!À chị nhớ nhầm, không có gì cả! " Tư Hà nghĩ ngợi một lúc thì mỉm cười nhẹ không nói, Tư Hà không muốn kể lại quá khứ tồi tệ đó một chút nào cả.

Một ca rất khó sinh diễn ra vào gần hai mươi năm trước, em gái Tư Hà ra đời, mẹ ruột suýt nữa thì chết.

Từ nhỏ mẹ ruột ghét em gái, suốt ngày chửi rủa đánh đập, nhốt trong phòng không cho ra ngoài.

Nếu không có Tư Hà chăm sóc đứa nhỏ gầy trơ xương này thì có lẽ đã chết từ lâu rồi, nhưng trừ Tư Hà ra, Tiêu Lạc không mở miệng nói chuyện với bất kỳ ai, giống như là bị tự kỷ vậy.

Cha thì đi làm không biết gì, bà nội thì không ở cùng một nhà với họ, chẳng quản được.

Sau khi bị bắt cóc trở về nhà, cả người đầy thương tích, hai bàn chân chảy máu rất nhiều, bà nội là người đưa Tiêu Lạc ra nước ngoài điều trị, sau đó Tiêu Lạc bị sốt nặng hơn ba tháng, lúc tỉnh lại thì mất một phần kí ức của trước đây, kể cả chuyện bị bắt cóc.

Gia đình mới nói dối là cô không cẩn thận dầm mưa suốt một đêm bị sốt cao, không muốn để cô biết được lúc trước khi ra nước ngoài đã xảy ra chuyện kinh khủng ấy.

Tư Hà kể đoạn sau cho cô nghe, tránh được phần nào hay phần đấy.

Một tháng sau khi Tiêu Lạc được đưa ra nước ngoài điều trị, Trình gia đến thăm " Tư Hà ", mẹ ruột được biết chuyện, không những không nói rõ với Trình gia mà còn cố ý đẩy Tư Hà ra, muốn tranh công cho con gái yêu quý của mình.

Tư Hà không đồng ý thế là bị mẹ nhẫn tâm nhốt trong phòng.

Hoàn toàn không biết gì về việc mẹ ruột đồng ý liên hôn cho Tư Hà với Trình Tranh.

" Cũng tại em hết đấy! Tự dưng lại gật đầu trong khi chú cảnh sát hỏi tên chị! " Tư Hà lên tiếng trách móc, than thở nằm dài trên giường.

" Em cũng không biết tại sao nữa, nếu mà là em thật ấy, thì em cũng không nhớ mình đã nói tuổi của mình cho Trình Tranh biết! " Tiêu Lạc cười giả tạo nằm bên cạnh.

Có lẽ lúc kia cô đã nghe thấy tin tức gia đình mình tìm kiếm con gái chăng? Không biết nữa, dù gì cũng là chuyện của mười mấy năm trước, giờ đào lại làm gì chứ?

Tư Hà vẫn còn nhớ, sau khi Tiêu Lạc đã hoàn toàn bình phục trở về nước, mẹ ruột vẫn rất ghét đứa con này của mình, liên tục đánh đập không thương tiếc, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Lạc là lúc đấy mẹ như phát điên, không làm chủ được bản thân mình, ra sức hành hạ Tiêu Lạc, người giúp việc trong nhà nhìn còn xót không biết làm thế nào.

Tư Hà thấy không ổn nên vào một hôm cuối tuần chạy đến công ty cha, gọi cha về nhà gấp, còn nhanh tay đưa cho cha mấy bức ảnh do chính tay Tư Hà chụp vội đưa cho cha xem.

Cha tối sầm mặt, hôm đó trời mùa hè nóng ran, cha chưa từng to tiếng với mẹ nay lại rất lớn tiếng, thậm chí còn tát vào mặt mẹ.

Cha muốn li hôn, khi ra tòa, cha có đủ bằng chứng về việc mà mẹ đã gây ra cho con gái, những bức ảnh mà Tư Hà đưa cho cũng không phải để trưng, nhờ những bức ảnh đó mà cha điều tra được mẹ ngoại tình.

Vì thế mà thành công được toàn quyền nuôi hai đứa con, Tư Hà khỏi nói, trong lòng mừng thầm vì cuối cùng em gái đã thoát được sự độc ác của mẹ.

Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu, mẹ ruột đến bắt Tư Hà đi, để lại một lá thư mà mẹ ruột ép Tư Hà viết, nói rằng mình muốn đi cùng mẹ, Cha và Tiêu Lạc không tin, gọi cho Tư Hà thì không được, hết cách đành phải gọi cho mẹ ruột hỏi, ai ngờ người nghe lại là Tư Hà, nhất quyết nói rằng mình muốn sống với mẹ, mọi người yên tâm, không có gì cả.

Tuổi thơ của cô không tốt đẹp gì, chỉ có đánh đập chửi mắng, người đối tốt với cô nhất đã bỏ cô đi không bao giờ liên lạc.

Họ nói rằng gia đình cô vô cùng tốt, giáo dục rất tốt, là kiểu gia đình mà nhiều người hướng tới.

Cô cười nhạt không tin vào tai mình.

Cho đến khi cha nói sẽ kết hôn với người khác, cô chưa từng gặp cô ấy lần nào cả, nhưng khi Lục Thư Nhã đến nhà cô chơi, cô cảm nhận được người này rất tốt.

Hơn nữa lại là mối tình đầu đã không liên lạc nhiều năm của cha, Lục Thư Nhã đối với cô rất tốt, luôn quan tâm chiều chuộng cô, coi cô như con ruột của mình.

Từ đó cô mới biết đến sự ấm áp này, cô ở với bà nên cuối tuần Lục Thư Nhã và cha sẽ đến đón cô về nhà chơi.

Năm đó, Tiêu Lạc vẫn cho rằng chị không muốn ở cùng cô nên mới đi, đã tự dằn vặt mình suốt hơn mấy năm trời, cũng nhờ có Lục Thư Nhã, cô mới có thể thoát ra được.

Nhưng mà cô cũng không biết vì bảo vệ cho sự an toàn của cô, Tô Tư Hà đã phải chấp nhận đi theo người mẹ độc ác này suốt bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn may mắn cho Tư Hà gặp được người chồng hiện tại của mình, đưa cô ra khỏi người mẹ coi Tư Hà là công cụ kiếm tiền cho mình, cắt đứt liên lạc.

...

Đến khi phát hiện mình có thai, cha đã cho người tìm kiếm Tư Hà khắp nơi, gọi cô về nước ngay lập tức, chuẩn bị kết hôn.

Tư Hà lặng người, không biết phải nói gì, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Đau rát cả trái tim....

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!